chi la toi nho em

Chỉ Là Tôi Nhớ Em đã mang đến một thông điệp mới về tình yêu: “Tình cảm vốn dĩ là điều bất ngờ và khó lường nhất. Ngay cả trên mảnh đắt khô cằn của lọc lừa, gượng ép và trao đổi, nó vẫn có thể nảy mầm và sinh sôi”. Chỉ là tôi nhớ em. Tác giả: Sammy. Thể loại: Truyện teen. Nguồn: Wattpad. Trạng thái: Full 39 chương. Giới thiệu: "- "Mai Mai, coi như mẹ xin con hãy giúp cha, giúp nhà họ Trương giữ lại gia sản này ". _ Bà Thanh nghẹn ngào nắm lấy tay con gái. Online Translation. Vietnamese to English Translation. Vietnamese to English Translation Service can translate from Vietnamese to English language. Additionally, it can also translate Vietnamese into over 100 other languages. Decided to travel the world? Vay Tiền Cấp Tốc Online. Tình yêu vốn dĩ là điều thiêng liêng và tuyệt vời. Một tình yêu đẹp là tình yêu xuất phát từ hai trái tim đồng điệu, cùng thương yêu và quyến luyến nhau. Còn nếu một tình yêu được xây dựng trên nền tảng tiền bạc, quyền lực và chứa đựng sự ép buộc, thì ít nhiều đều gây ra đau khổ. Trương Tiểu Mai đã nghĩ như thế khi cô bị ép kết hôn với một người xa lạ. Liệu điều gì sẽ chờ đợi cô gái bé nhỏ ấy, hạnh phúc liệu có mỉm cười với cô? Tất cả sẽ được tác giả Sammy lý giải một cách hợp lý, đáng yêu và hài hước trong truyen teen hoan Chỉ Là Tôi Nhớ cảm vốn dĩ là điều bất ngờ và khó lường nhấtTrương Tiểu Mai là một tiểu thư nhà giàu đúng nghĩa. Cô xinh đẹp, cao ngạo và luôn tỏ ra xem thường những chàng trai theo đuổi mình. Tiểu Mai là thiên kim duy nhất của một thương gia giàu có, từ bé đã sống trong nhung lụa cho nên cô hoàn toàn không hiểu biết gì về cuộc đời ngoài kia. Cô giống như một con búp bê được chưng trong lồng kính, xinh đẹp, rực rỡ nhưng ngờ nghệch với mọi thứ. Những tưởng cuộc đời màu hồng của Trương Tiểu Mai cứ thế mà phẳng lặng trôi đi. Nhưng rồi một biến cố lớn đã xảy ra, thay đổi hoàn toàn số phận của cô gái ty của gia đình cô rơi vào khủng hoảng trầm trọng, đứng trước nguy cơ phá sản và bố mẹ cô sẽ phả ngồi tù. Thương trường vốn dĩ khốc liệt như thế, tình nghĩa của những người giàu ấy vốn dĩ cũng bạc như vôi, khi gia đình cô không hề nhận được sự trợ giúp từ bạn bè và mọi thứ lâm dần vào bế tắc, thì đột nhiên có một nhân vật tầm cỡ nọ, đề nghị sẽ giúp công ty thoát khỏi tình cảnh ngặt nghèo này. Nhưng cái giá phải trả, lại quá đắt! Phu nhân Nhã Hạnh – chủ tịch tập đoàn Lưu Thị đồng ý sẽ cho gia đình Tiểu Mai vay vốn nhưng điều kiện đưa ra là cô phải kết hôn với đệ nhất thiếu gia của Lưu Thị. Nhưng người đàn ông này vốn dĩ vô cùng kỳ bí, quái gỡ và mang tiếng là “cầm thú”, hắn đã từng đính hôn với một cô diễn viên trẻ tài năng nhưng đã bị hủy bỏ sau web truyen online này, nhân vật Tiểu Mai thực sự chết lặng khi nghe điều kiện nghiệt ngã ấy. Hạnh phúc cả đời của mình, cô không muốn bị hủy trong tay gã thiếu gia hắc ám kia. Cô còn chưa từng yêu ai, chưa nếm trải được mật ngọt ái tình mà giờ đây, sao cam tâm chôn vùi xuân sắc trong chiếc lồng son đó. Tiểu Mai ngàn vạn lần không muốn kết hôn với gã. Nhưng bên hiếu bên tình, cô biết làm sao để vuông tròn cả hai. Tiểu Mai làm sao có thể ích kỷ nhìn cha mẹ cô lâm vào cảnh vỡ nợ, bị vào tù. Cô thừa biết bản thân không đủ nhẫn tâm nhìn cơ ngơi cả đời phấn đấu của cha cô bị hủy hoại trong phút chốc như thế. Đây không chỉ đơn giản là một cuộc làm ăn thất bại, mà còn là sinh tử của cả một gia đình, của những người Tiểu Mai yêu thương nhất. Những diễn biến tâm lý của cô gái Tiểu Mai, những giằng xé nội tâm cùng những đau đớn, bất lực của những nhân vật đều được miêu tả chân thực, sống động khiến độc giả cảm thấy thương xót cho số phận bẽ bàng của đóa phù dung ấy, cũng như không thôi cảm thán trước sự khắc nghiệt, tàn nhẫn của thương trường lẫn lòng người ở nơi chốn đó.“Mai Mai, coi như mẹ xin con hãy giúp cha, giúp nhà họ Trương giữ lại gia sản này “_ Bà Thanh nghẹn ngào nắm lấy tay con gái– “Con muốn giúp gia đình ta nhưng có nhất thiết phải dùng cách này không mẹ? Sao mẹ nỡ gả con cho một người mà con chưa hề quen biết…”– Con cứ từ từ suy nghĩ, ngày mai hãy trả lời cũng được, mẹ về phòng trước đâyCô gái bất lực ngồi thụp xuống ghế, đập nhẹ vào cái đầu đang rối như tơ vò của mình “Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ???!!”Đọc những dòng này, ắt hẳn ai cũng xót xa cho cô gái ấy. Một cô gái xinh đẹp, ngây thơ như bông hoa vừa chớm nở, lại sắp phải úa tàn trong tay một kẻ xa lạ, hắc ám và nhiều tai tiếng. Tiểu Mai vốn dĩ là không cam tâm, không thể nào chấp nhận được một cuộc hôn nhân đầy rẫy những điều kiện như thế, nhưng cô đành phải “nhắm mắt đưa chân”, cô buộc phải hy sinh vì cô biết, chỉ có cô mới có thể vực dậy lại được cơ nghiệp của gia đình. Và trên hết, Trương Tiểu Mai là một người con hiếu thảo, cô yêu cha mẹ của mình còn hơn yêu chính Tiểu Mai bước chân vào nơi hào môn ấy, Tiểu Mai nghĩ rằng, cuộc đời mình đã khép cửa từ đây. Nhưng cuộc đời này, vốn dĩ là những bất ngờ nối tiếp nhau, khiến Tiểu Mai hoa mắt chóng mắt. Đại thiếu gia Lưu thị kia, vốn dĩ không cầm thú, xấu xí như người ta đồn đãi, mà còn vô cùng điển trai, tài giỏi, chỉ mỗi tội tính khí rất lạnh lùng, mở miệng ra có thể lập tức sát thương người khác. Tiểu Mai như cái bóng lặng lẽ sống ở đó, vì cô nghĩ sẽ chẳng thể nào có một cái kết hạnh phúc cho một cuộc hôn nhân chứa đầy gượng ép và âm mưu. Nhưng cô không ngờ rằng, chính tính cách bá đạo, lạnh lùng mà lại phúc hắc, những dày vò mà anh mang lại cho cô, lại khiến trái tim thiếu nữ 20 của cô thực sự rung động và yêu thương Tiểu Mai có thể làm gì khác, ngoài việc tự ngược đãi bản thân mình trong những xung đột tâm lý, không muốn bản thân động lòng vì anh. Bởi cô nghĩ rằng, trái tim anh không hề có cô. Cô chỉ là một phu nhân mà anh muốn cưới về cho có, để làm ấm giường mỗi đêm mà thôi. Chúng ta vừa thương xót lại vừa trách Tiểu Mai ngốc nghếch. Vì cô nào biết rằng, trái tim lạnh lẽo của anh, đã bị nụ cười ấm áp như ban mai của cô sưởi ấm, cõi lòng anh vốn dĩ đã rung động vì cô từ lâu. Chỉ là hai người ấy, quá ngốc nghếch để thừa nhận tình cảm của mình dành cho đối phương. Trong chỉ là tôi nhớ em, tác giả Sammy sẽ mang đến một cái kết hoàn toàn bất ngờ mà cũng ngọt ngào vô cùng, sau bao ngược tâm mà Tiểu Mai phải chịu, hứa hẹn sẽ khiến độc giả cảm thấy hạnh phúc và vui Là Tôi Nhớ Em đã mang đến một thông điệp mới về tình yêu “Tình cảm vốn dĩ là điều bất ngờ và khó lường nhất. Ngay cả trên mảnh đắt khô cằn của lọc lừa, gượng ép và trao đổi, nó vẫn có thể nảy mầm và sinh sôi”. Chính vì yếu tố tình cảm được giải quyết rất hay trong tiểu thuyết này, cho nên đã tạo ra sức hút rất lớn đối với các độc giả trẻ tuổi. Biến cố vừa đủ, cao trào vừa đủ và ngược tâm cũng vừa đủ, tất cả đều được tác giả “nêm nếm” vừa tay để mang đến cho độc giả một tiểu thuyết đáng bởi Mei.***Vì các bạn hỏi nên mình viết 1 chap siêu ngắn về Minh Vũ nhé mọi người______________________Trở lại quãng thời gian 4 năm trước...Nghe tin Minh Vũ sắp quay về Mĩ, Tiểu Mai vội vàng bảo Khải Phong đưa mình tới sân bay. Anh không phản đối, lấy chìa khoá xe rồi cùng cô nơi thấy Minh Vũ đang ngồi ở ghế chờ cùng Khả Vân, cũng may Tiểu Mai đến vẫn chưa muộn. Nhìn thấy anh, cô trách "Cậu định cứ thế mà đi không nói với mình tiếng nào sao?"Minh Vũ xoa đầu cô, mỉm cười dịu dàng "Cậu còn chưa khoẻ hẳn, mình nghĩ nên để cậu ở nhà nghỉ ngơi"Tiểu Mai ngước mắt nhìn anh"Mình còn chưa nói lời cảm ơn cậu. Minh Vũ, cậu muốn thấy mình ân hận lắm à?"Anh hơi buồn bã thở dài một hơi"Không phải vậy""Mình nghe anh Phong kể rồi, cậu đã giúp đỡ mình rất nhiều, còn giải oan cho Khải Phong...Minh Vũ, mình thực lòng cảm ơn cậu"_Cô nói, đôi mắt sáng lấp lánh."Bây giờ cậu mới nhận ra mình là người tốt sao?"_Minh Vũ giả vờ nghiêm mặt"Không phải..."_Tiểu Mai luống cuốngMinh Vũ khẽ cười, dịu dàng nói với cô "Bao nhiêu năm qua, vị trí của cậu trong lòng mình chưa từng thay đổi"Tiểu Mai cúi đầu không biết nói gì, vì cúi đầu nên cũng không thấy được biểu cảm phức tạp trong mắt anh."Cậu vẫn là cô bạn cùng bàn ngốc nghếch như trước"Tiểu Mai ngẩng đầu thì đã thấy Minh Vũ toét miệng cười. Cô cũng mỉm cười với mắt Minh Vũ sâu hun hút, anh nhẹ vươn tay ôm Mai Mai vào lòng, một cái ôm thân thiết giữa những người bạn"Tiểu Mai, cậu nhất định phải sống thật hạnh phúc...Có chuyện gì cần cứ gọi cho mình, mình sẽ giúp đỡ hết khả năng"Tiểu Mai gật đầu"Cậu cũng phải sống thật tốt đấy"Minh Vũ xoa đầu Tiểu Mai rồi buông cô ra, đi tới chỗ Khải Phong đứng. Anh thoải mái vòng tay qua cổ Khải Phong, rành rọt từng lời "Nhớ kĩ những gì tôi đã nói với anh hôm trước, tuyệt đối không được để Mai Mai phải chịu khổ, tôi có thể quay về bất cứ lúc nào đấy"Sau khi trịnh trọng nhắc nhở, Minh Vũ xách va-li của mình, miệng cười ngoác cả ra, giơ tay chào tạm biệt rồi xoay người đi tới chỗ kiểm tra hộ chiếu. Rốt cuộc cũng kết thúc thật rồi. Tuổi thanh xuân của chúng ta, không thể tham lam mơ tưởng trở lại. Tiểu Mai từ giờ sẽ là hồi ức đẹp đẽ nhất, sâu đậm nhất của anh...Minh Vũ đi rồi, Khả Vân nói với Tiểu Mai vài câu rồi về Phong bước đến gần ôm lấy vai Tiểu Mai, nhìn Minh Vũ đi xa dần, anh hôn nhẹ lên tóc cô "Được rồi, chúng ta về nhà nào"Tiểu Mai mím môi gật đầu rồi theo anh sân bay quốc tế Albany...Minh Vũ khoác chiếc áo dạ dáng dài, bên trong mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen đơn giản mà vẫn toát lên khí chất. Anh kéo va-li, vừa đi vừa xoay cổ tay lên nhìn đồng hồ, không để ý có người đang vội vàng đi phụ nữ vang lên, sau đó là đống giấy tờ rơi đầy xuống sànMinh Vũ nhướn mày, mắt mở to nhìn cô gái vừa va vào mình giờ đang ngồi bệt dưới đất. Giây sau anh định thần lại giơ tay ý muốn đỡ cô ta, nhưng cô gái chỉ ngước nhìn anh rồi lật đật chống tay tự đứng dậy nhặt điện thoại và tài liệu của mình, miệng liên tục nói xin lỗi bằng tiếng Anh. Minh Vũ vẫn giữ thái độ bình tĩnh, cúi xuống nhặt tài liệu giúp gái này có mái tóc nâu chạm vai, đội chiếc mũ len đỏ, lại đeo kính cận nên anh không nhìn rõ mặt, dáng người vừa phải, mặc áo phao trắng cùng quần jean tối xong, cô gái đứng thẳng người, vén tóc mai sang bên, mỉm cười cảm ơn Minh Vũ. Anh hoà nhã gật đầu, bỗng thấy còn tấm thẻ dưới đất, định quay ra gọi thì cô gái kia đã vội vã rời lên mới biết đây là thẻ thư viện trường đại học Fordham ghi tên sinh viên Clara Phạm, ở trên còn có ảnh một cô gái châu Á đang nở nụ cười tươi cũng không nghĩ nhiều, để tấm thẻ vào túi áo rồi nhanh chóng gọi một chiếc taxi trở về khu căn hộ cao cấp nằm phía Đông thành phố New York...-/-Chap này là một phần nhỏ về Minh Vũ thôi, mình đang ấp ủ ý định viết hẳn mộts truyện cho anh này, có ai thích không?????À mình sẽ cố gắng viết tiếp ngoại truyện về gia đình nhỏ của Mai Mai nữa đó, mọi người chờ nhéMời các bạn đón đọc Chỉ Là Tôi Nhớ Em của tác giả Sammy. Sáng hôm sau, ánh ban mai ấm áp xuyên qua cửa kính chiếu rọi vào giường ngủ của Tiểu Mai. Cô đưa cánh tay lên xoa xoa mắt, mệt mỏi đi ngồi dậy. Tối qua uống nhiều rượu nên đến giờ đầu vẫn còn đau nhức. Nhìn đồng hồ đã hơn 7h, cô vội vàng thay quần áo rồi đi ra Phong đang ngồi bên bàn ăn, vóc người cao lớn và anh tuấn đổ bóng dài trên sàn Phong, tôi đi học đây”Anh đưa ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía cô– “Ăn sáng đi”– “Thôi tôi muộn rồi, đến trường sẽ ăn sau”Mai Mai vừa định đi thì bị giọng nói của Khải Phong chặn lại– “Chiều nay sẽ sang nhà mẹ cô đấy. Cô học xong, tôi sẽ qua đón”– “Tôi biết rồi”____Vừa vào lớp, 2 cô bạn Khả Vân và Trúc Linh đã xúm lại hỏi han– “Hôm qua cậu về nhà thế nào?”– “Thế nào là thế nào? Mình còn chẳng nhớ đã về nhà kiểu gì ý”_ Tiểu Mai ủ rũ trả lời– “Khải Phong không nói gì à? Hôm qua anh ta đưa cậu về đấy”– “Cái gì?!”_ Mai Mai đang gục đầu trên bàn bỗng ngồi bật dậy_ “Cậu bảo hôm qua…anh ta đưa mình về á?”-“Ừ. Mình gọi chồng cậu đến đón mà”_ Khả Vân thản nhiên trả lời– “Sao lại gọi anh ta đến?! Không biết lúc say mình có nói cái gì linh tinh không nữa”_ Tiểu Mai nhăn mặt– “Cậu say đến đứng cũng không vững thì đi về kiểu gì? Mà hôm qua là lần đầu tiên mình thấy cậu uống nhiều như thế đấy, có chuyện gì à?”_ Trúc Linh hỏiTiểu Mai thở dài “Chẳng có gì cả…xuống căng-tin mua đồ ăn đi, mình đói quá”_______Sau giờ học, Tiểu Mai đứng chờ Khải Phong trước lúc sau, trợ lí của anh đi tới– “Chị Trương, mời lên xe”_ Người trợ lí mở cửa xe rồi đứng gọn sang một bên– “Cảm ơn anh”_ Cô mỉm cười gật nhìn vào trong xe, Tiểu Mai đã giật mình khi thấy Khải Phong.– “Ơ…anh ngồi đây sao?”Khải Phong không rời mắt khỏi tập tài liệu, giọng nói trầm thấp như ra lệnh-“Lên xe đi”Tiểu Mai cũng không hỏi nữa, ngồi vào chỗ của chuyển bánh, Khải Phong vẫn tập trung đọc tập tài liệu trên tay. Mai Mai mở lời, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng– “Thực ra chuyện tối qua tôi không nhớ gì cả nên có nói gì không phải mong anh bỏ qua. Dù sao cũng cảm ơn vì đã đưa tôi về”Anh nhìn cô, đôi mắt sâu lắng như đáy đại dương-“Không nhớ gì thật sao?”Mai Mai e dè gật đầu-“Mỗi lần uống rượu đều như vậy…Tôi đã làm gì hả?”Khải Phong thoáng trầm ngâm rồi tiếp tục nhìn tập tài liệu– “Không có gì”Tiểu Mai nhìn xuống cổ tay anh, vô tình nhớ lại chuyện hôm trước, buột miệng hỏi– “Khải Phong, chiếc vòng mà tôi tặng anh đâu?”Đôi mắt anh có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng bị che phủ– “Tôi để ở nhà”– “Vậy à?”_Cô không nhịn được khẽ thở dài, mắt chuyển hướng nhìn vào chiếc vòng bị đứt nằm trong túi xách…..Cuối cùng cũng về đến nhà. Vừa nhìn thấy mẹ, Tiểu Mai lập tức ôm chầm lấy nước mắt bỗng tuôn rơi.– Ơ kìa con bé này, sao tự nhiên lại khóc thế?_ Bà Thanh vỗ nhẹ vào vai cô, mắng yêu– “Con rất nhớ mẹ…”_ Mai Mai nghẹn giọng– “Con chào mẹ”_ Khải Phong đi sau, mang theo mấy túi quà, cúi đầu chào-“Ừ con vào đi, cha đang đợi hai đứa trong nhà đấy”Nhân lúc Khải Phong đang nói chuyện với ông Hàn ở phòng khách, bà Thanh kéo tay Tiểu Mai ra ngoài– “Mai Mai, con thấy Khải Phong thế nào?”-“Dạ?”_ Tiểu Mai im lặng hồi lâu rồi nhẹ mỉm cười”Rất tốt ạ”-“Con nói vậy mẹ cũng thấy yên tâm. Nhà họ Lưu đã giúp đỡ gia đình mình rất nhiều, con rể lại còn đối tốt với con, nhớ phải biết nhẫn nhịn một chút…”– “Con biết rồi. Mẹ không phải lo đâu. Chúng ta vào nhà thôi, sắp tới giờ ăn rồi đó”_ Mai Mai ôm vai mẹ đi vàoSuốt bữa ăn, Khải Phong trò chuyện vui vẻ với cả nhà nhưng vẫn không quên gắp thức ăn cho Tiểu Mai. Hôm nay anh nói nhiều hơn hẳn mọi ngày, hơn nữa lại rất quan tâm đến cô, điều này khiến Tiểu Mai cảm thấy hơi mất tự nhiên nhưng cũng không dám từ chối, sợ mọi người nghi bữa tối, cả 2 chuẩn bị đi về.– “Con về đây”_ Tiểu Mai nắm chặt tay mẹ bịn rịn– “Ừ, hai đứa đi cẩn thận”Buổi lại mặt cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp_______Nửa đêm, trời nổi cơn giông lớn. Mưa càng lúc càng nặng hạt, đập vào cửa kính tạo thành những vệt nước dài. Tiểu Mai bị tiếng sấm chớp làm tỉnh giấc, không ngủ tiếp được, đành đi ra lúc này Khải Phong cũng từ phòng làm việc đi ra, nhìn thấy cô liền hỏi– Chưa ngủ sao?Tiểu Mai hơi ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời– “Mưa to quá…tôi không ngủ được”Anh hơi nhếch miệng cười, ánh mắt trầm lắng hơi u ám– “Cô sợ à? Muốn ngủ cùng tôi không?”_ Giọng nói thản nhiên vang lên-“…Hả..?”_ Tiểu Mai nhất thời lúng túng đỏ bừng đột nhiên tiến lại gần, ghé sát vào tai cô– “Tôi chỉ nói đùa thôi. Cô không cần phải căng thẳng thế đâu”– “Anh…”_ Mai Mai vừa ngượng vừa giận, lườm anh một cái rồi đi ra ghế làm việc khuya nên ra nấu mì ăn, cô có muốn ăn luôn không?”-“Tôi không đói”_ Cô lắc đầu trả lời– “Thế thì thôi”Khải Phong đứng trong bếp một lát, mùi thức ăn đã tỏa ra thơm lừng làm cái bụng của Mai Mai réo lên ùng cứ đi loanh quanh trong nhà, thỉnh thoảng ngó vào bếp xem Khải Phong đang làm gì rồi lại ngồi khoanh chân trên sau, Khải Phong đi ra, trên tay là bát mì. Tiểu Mai giả bộ chăm chú xem TV, chẳng thèm để ý đến anh. Khải Phong cũng vậy, lạnh lùng đi vào phòng, chẳng quan tâm đến cô gái sắp “héo mòn” vì đói trên ghế phòng vừa đóng, Tiểu Mai thở dài xị mặt xuống– “Anh ta không nấu cho mình thật à? Đúng là đồ độc ác, làm gì có ai thức dậy buổi đêm mà không đói?….Được thôi, tôi sẽ tự làm, chẳng cần nhờ vả đến kẻ máu lạnh như anh!”Cô tắt TV rồi đi vào bếp. Bước chân chợt chậm lại khi nhìn lên bàn ăn. Trên bàn để một bát mì vẫn còn nóng. Cạnh bát mì là tờ giấy nhớ nhỏ “Ăn xong nhớ rửa bát”Tiểu Mai ngẩn người, chậm rãi cầm tờ giấy, tự lẩm bẩm-“Sao anh ta biết chứ?”________Các nàng vote+cmt cho Sam đi ~T_T~ - "Mai Mai à, coi như mẹ xin con, hãy giúp cha giữ lại cái gia tài họ Trương này "_ Bà Thanh nước mắt lưng tròng nắm lấy tay con gái- "Con rất muốn giúp gia đình nhưng... còn không thể lấy người mà con không hề quen biết..."- Con cứ từ từ suy nghĩ, ngày mai hãy trả lời, mẹ đi gái thất thần, vô lực ngồi xuống, đập nhẹ vào cái đầu đang rối như tơ vò của mình "Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ???!!"Cô là Trương Tiểu Mai - con gái duy nhất của thương gia Trương Hàn, năm nay vừa tròn 20 tuổi. Thời gian gần đây, công ty của cha cô đang rơi vào tình trạng khủng hoảng, thiếu vốn trầm trọng. Khi ông Hàn ngỏ ý muốn vay vốn, chỉ có phu nhân Nhã Hạnh - chủ tịch tập đoàn Lưu thị đồng ý nhưng điều kiện lại là...con gái Nếu ngài Trương đây muốn vay vốn, thì hãy gả con gái của mình cho con trai cả của tôi- Nhưng...con bé mới 20 tuổi, vả lại...nếu không nhầm...cậu cả nhà họ ...

chi la toi nho em